XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta


Phan_39

“Oa!”. Phong Linh kích động xoay quanh Thần Hoàng. “Ta làm được, ta làm được rồi”.

Dạ Vô Hàm nhìn hai người, yên lặng xoay người rời đi.

“Vương huynh………”.

Dạ Dập Tuyên lo lắng nhìn hắn. “Huynh biết đấy, Tam Nương chỉ………..”.

“Ta biết”.

Hắn không nói thêm gì nữa, đi ra khỏi bàn khách quý.

Dạ Mặc Cảnh cười, cầm chén trà thổi thổi. “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”.

Dạ Dập Tuyên liếc hắn một cái, lười nói lại.

Cuộc thi chuẩn bị kết thúc, ba người cùng đứng trên sân khấu chờ đợi kết quả. Ngoại trừ Phong Linh hai người còn lại đều khẩn trương.

Phong Linh vui vẻ chào hỏi với những người phía dưới, “xin chào, xin chào, các ngươi khỏe không…………”.

Dạ Hoằng Thiên đi lên, sau lưng là thái giám bưng khay đồ, phía trên là ngọc bài chiến thắng. Ông từ từ đến gần, dừng trước mặt Châu Châu, nhìn nàng một chút, Châu Châu khẩn trương níu chặt khăn. Dạ Hoằng Thiên lại cất bước đi, Châu châu biết mình không được thì tức khi giậm chân.

Dạ Hoằng Thiên dừng trước mặt Phong Linh mỉm cười. “Bài hát của ngươi rất êm tai”.

“Hì hì, cảm ơn Hoàng tiên sinh”. Phong Linh cúi chào một góc 90 độ.

Đám người Vấn Xuân đứng dưới hưng phấn vỗ tay. “Thắng, nhất định là Tam Nương thắng rồi”.

Bảo Bảo cũng vui vẻ nhếch môi, giống như trước mặt nó đã có một đống bạc trắng.

Không ngờ Dạ Hoằng Thiên cầm khối ngọc bài kia lên, đeo vào cổ Dạ Lạc Dao.

“Cái gì vậy! Không phải là Tam Nương thắng sao?”. Vấn Xuân và Sơ Hạ giật mình, bắt đầu bất bình thay Phong Linh.

“Lạc Dao công chúa thắng rồi!”. Mọi người phía dưới đều hoan hô.

Bảo Bảo sợ ngây người, nương nó thua, thua…… Bạc……….

Nó cắm mặt vào bàn, một lúc sau mới ngồi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tuyệt vọng.. trời ơi…. Một đền ba…… nó kiếm đâu ra tiền để trả đây?

Đối với kết quả này, Phong Linh vẫn vui vẻ, không hề tức, ngược lại còn cực kỳ vui vẻ. Nàng đến lúc mới ôm chân Phật tập luyện (nước đến chân mới nhảy), cần gì phải so đo với Lạc Dao công chúa, tài năng của cô ta cũng không phải ngày một ngày hai. Đây không phải là phim truyền hình, thi đấu thì cần có thực lực! Giống như Thần Hoàng đã nói, thắng hay không thắng không còn quan trọng, quan trọng là nàng đã làm được! Nàng có thể đứng trên sân khấu! Nàng có thể tiếp tục ca hát! Nàng phải làm ca sĩ đầu tiên ở cổ đại, bắt đầu tổ chức liveshow rồi tổ chức trên cả nước! Oa, nghĩ đến thôi là nàng đã thấy rất phấn khích!

Trong tiếng vỗ tay, Dạ Lạc Dao quay đầu lại, nói. “Ta thắng”.

“Ta biết”.

Thấy Phong Linh vẫn đang cười nàng ta cau mày. “Tại sao ngươi không tức giận?”.

“Tại sao ta phải tức giận? Không phải chỉ là một cuộc thi đấu thôi sao, hơn nữa ngươi thực sự rất tuyệt!”. Phong Linh vỗ vai nàng ta, sau đó vui vẻ chạy về phía sau sân khấu.

Dạ Lạc Dao đứng đó, chân mày nhíu chặt không buông, rõ ràng là nàng thắng nhưng không hề thấy vẻ thất vọng ảo não trên mặt Phong Linh.

Nàng ta cầm ngọc bài ném cho Châu Châu. “Cầm lấy, đây là công chúa ban thưởng cho ngươi”.

Châu Châu lúng túng đón lấy, nụ cười cứng ngắc. “Tạ công chúa ban thưởng”.

Phong Linh vui vẻ kéo Vấn Xuân và Sơ Hạ. “Wey wey wey, các ngươi có nghe được ta hát không? Có thấy dễ nghe hay không?”.

“Dễ nghe”. Hai người không còn hơi sức trả lời.

“Ah, Dạ Vô Hàm đâu?”. Phong Linh vội vàng tìm hắn trong đám người, nàng rất muốn chia sẻ niềm vui của nàng với hắn.

Sơ Hạ chỉ về phía nam. “Vừa rồi thấy Vương gia đi về phía đó”.

“Ha ha, ta đi về chỗ đó, các ngươi ở lại đây nhé”.

Phong Linh chạy như bay, hai người không hiểu lắc đầu, “Tam Nương có phải bị cái gì kích thích không? Tại sao thua mà vẫn vui thế?”.

Phong Linh chạy ra quảng trường, chạy về phía nam.

Dạ Vô Hàm đứng trên đê, trong tay hắn là túi gấm như ý. Trong mắt sương mù tràn ngập, có một số việc hắn bắt đầu không xác định được……….

Phong Linh nhìn thấy hắn thì thả nhẹ bước chân, nhón từng bước lặng lẽ đi tới gần. Nàng giảo hoạt cười một tiếng, đẩy mạnh về phía hắn, không ngờ Dạ Vô Hàm như có chuẩn bị trước, nghiêng người sang bên để nàng đẩy.

“A ——”. Phong Linh không kịp ứng phó, cả người nghiêng về phía sông. Đúng lúc này nàng được Dạ Vô Hàm kéo vào trong ngực.

Nàng vỗ vỗ ngực. “Sợ quá, hù chết ta rồi!”. Nàng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn. “Tại sao ngươi lại tránh!”.

“Nàng còn nói à?”. Dạ Vô Hàm cầm quạt gõ nhẹ vào trán nàng. “Lần sau không được giỡn như vậy, nếu không cẩn thận ta sẽ làm tổn tương đến nàng”.

“Thôi đi”. Nàng bĩu môi.

“Khúc hát của nàng hay lắm”.

Phong Linh búng tay một cái. “Ngươi cũng biết nghe đấy chứ!”. Sau đó nàng nói. “Có phải nghe rất hay không, sao nào, nếu như tỷ đây theo nghiệp ca hát, thành người nổi tiếng sẽ là việc sớm hay muộn phải không?”.

Dạ Vô Hàm nhíu mày, cố ý trầm ngâm nói. “Cái này……….”.

“Ha ha”. Dạ Vô Hàm nở nụ cười mê người, nhéo nhéo má nàng. “Nàng ấy, ngoan ngoãn làm vương phi của ta đi, đừng có cả ngày lẫn đêm nghĩ đến những thứ này. Một nữ nhân xuất đầu lộ diện cho nhiều nam nhân nhìn như vậy là tốt à?”.

Phong Linh đẩy tay hắn ra, xoa xoa gò má hơi đau. “Ngươi đang bóp chết tài năng của ta, cẩn thận bị trời phạt đấy”.

Dạ Vô Hàm duỗi tay ôm lấy bả vai nàng. “Sao nàng lại gầy vậy?”.

“Gầy thật sao?”. Phong Linh nghe xong thì vui vẻ.

“Không được”. Hắn lắc đầu bá đạo nói. “Ngày mai hồi Vương phủ, bồi dưỡng thân mình cho tốt”.

“Mới không đâu!”. Phong Linh ngẩng đầu lên kiêu ngạo tuyên bố. “Ta đã sai người mua đất trong thành rồi, bây giờ tỷ là người có tiền, không làm theo sự sắp đặt của người khác!”

Chương 166

“Nguyệt, tại sao huynh phải giúp Tam Nương?”

Dưới ánh trăng, Dạ Lạc Dao bước vào Thanh Nhạc Cung, đi về phía nam nhân đang đứng trên bậc thềm, ngước nhìn hắn.

“Không phải huyng hi vọng ta thắng sao? Hoặc là nói, thật ra thì ngay từ đầu huynh đã nghiêng về phía Tam Nương ?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Lạc Dao đầy ưu thương, biết rõ đáp án,nhưng vẫn muốn hỏi.

“Lạc Dao, không cần so với Tam Nương!” Thần Hoàng rũ mắt xuống, sóng mắt lưu chuyển khiếp người.

Dạ Lạc Dao run rẩy hỏi, “Nguyệt, có phải huynh thích Tam Nương không?”

Hắn không cần suy nghĩ, nhanh chóng trả lời, “Ừ. Rất thích.”

Dạ Lạc Dao vừa nghe lập tức rơi lệ, cảm giác tan nát cõi lòng, thân thể run run, “Huynh nhất định phải tổn thương ta như vâỵ sao? Ngay cả khi biết rõ lý do duy nhất khiến ta ở lại hoàng cung là vì huynh, biết rõ ta vì huynh mà trả giá hết thảy?!”

Thần Hoàng bước xuống bậc thềm, chân thành nhìn Dạ Lạc Dao. Dạ Lạc Dao cho dù đang hết sức đau lòng, vẫn không kìm được mà rung động, bị hãm sâu vào đôi mắt đó, đây chính là sức quyến rũ của người nam nhân này. Chính vì vậy, Dạ Lạc Dao nhất định sẽ thua. Trong tình yêu, càng yêu nhiều sẽ càng bị thương nhiều.

Hắn vuốt ve hai má Dạ Lạc Dao, cười một tiếng, “Lạc Dao, chúng ta thành thân đi!”

Dạ Lạc Dao sửng sốt, không dám tin tưởng lỗ tai mình, nhưng lập tức, lắc đầu bật cười, lui về sau mấy bước, “Nguyệt, huynh thật sự rất tàn nhẫn! Chính miệng nói cho ta biết huynh yêu nữ nhân khác, ngay sau đó lại muốn thành thân với ta! Huynh muốn bảo hộ Tam Nương, muốn nàng ta thoải mái mà hưởng thụ hạnh phúc! Vậy nên hi sinh tình yêu của ta?!”

Thần Hoàng không phủ nhận, hắn ngước đầu lên, nhìn trắng sáng, khóe miệng hơi nhếch, “Ngươi thấy bộ dạng vui vẻ của nàng trên đài hôm nay chứ, ta cũng không biết, khi nàng cười thoải mái lại xinh đẹp như vậy, ta không đành lòng tự tay phá hủy nó.”

“Vậy còn ta? Cho nên, huynh sẽ phải phá hủy nụ cười của ta?!” lần đầu tiên Dạ LạcDao mất khống chế, gần như cuồng loạn nhào qua bắt lấy Thần Hoàng, “Nguyệt, huynh đừng tàn nhẫn với ta như vậy được không? Ta là Lạc Dao của huynh mà, lúc mẫu hậu không có ở đây, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, huynh nhớ khoảng thời gian đó không ? Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của ta, huynh nhẫn tâm tước đoạt nó sao?”

Thần Hoàng ngoái đầu nhìn lại, lau nước mắt cho Dạ Lạc Dao, “Lạc Dao, ta sẽ không nói xin lỗi với bất kỳ ai. Nếu như ngươi không thích, vậy thì hãy cự tuyệt!”

Dạ Lạc Dao bỗng chấn động, nước mắt ngừng rơi, từ từ xoay người, “Nguyệt, huynh thay đổi !”

Dạ Lạc Dao mang theo chút tự tôn cuối cùng rời đi.

Thần Hoàng sờ sờ gò má mình, chợt nhíu mày, “Thay đổi sao? Ha ha......”

Nếu nói người có thể có biện pháp, khiến tất cả sai lầm chỉ trong một đêm trở lại điểm bắt đầu, người này không là Thần Hoàng thì không thể là ai khác.

Hôn ước của hắn và Phong Tam Nương bị hủy bỏ.

Đám cưới của thái tử vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là, đổi thái tử phi.

Phong Linh nghe được tin đó, chỉ sửng sốt một chút chừng ba giây, ngay sau đó, nàng tiếp tục đếm bạc, không nói một câu.

Ngược lại, Bảo Bảo buồn buồn liếc nàng một cái, sau đó ra khỏi viện, một mình ngồi, móc bí tịch Thần Hoàng cho hắn ra xem.

“Bá!” trên vai bị người vỗ.

Bảo Bảo quay đầu lại, nghi ngờ hỏi, “ A di, người là ai?”

Nữ nhân sau lưng Bảo Bảo rất đẹp, nháy nháy mắt, che miệng cười nói, “Tiểu bảo bối, nhanh vậy đã quên ta à? Dù gì ta cũng đã từng làm nương con một thời gian mà!”

Bảo Bảo bất ngờ đứng lên, “Người là dì Tàng Tâm?”

Lãnh Tàng Tam cười duyên, “Coi như con có lương tâm! Còn nhớ rõ ta?”

“Dì Tàng Tâm, sao dì lại tới đây ?”

“Ta và tướng công của ta đi ra ngoài chơi, ta nhớ con, nên tới đây thăm!” Lãnh Tàng Tâm nói tới đây, nhịn không được “Xì” cười ra tiếng, nhớ đến vẻ mặt giận đến dựng râu trợn mắt của Địch Cuồng khi nghe nói nàng muốn đi thăm một người nam nhân khác, nàng liền vui không chịu được.

“Nha. Vậy cám ơn nhiều.”

“Sao? Gặp ta nên không vui?”

“Không có.”

“Vậy vẻ mặt của con thế này là sao? Thế này, thật quá tổn thương lòng người mà!”

“......... Phiền lòng.”

“Phiền cái gì?”

“.............”

Chương 167: Hắn không có nguyên tắc

Lãnh Tàng Tâm lại gần, ngồi xuống bên cạnh Bảo Bảo, đảo đảo mắt, “Để ta đoán thử xem, có phải bởi vì...... Chủ nhân muốn thành thân với công chúa Lạc Dao?”

Bảo Bảo liếc Lãnh Tàng Tâm một cái không lên tiếng.

“Ôi, Bảo Bảo ngoan của ta, thật là đáng yêu chết mất!” Lãnh Tàng Tâm ôm Bảo Bảo, hôn tới tấp lên mặt nó. Bảo Bảo vừa né vừa nói, “Dì Tàng Tâm, con đã nói bao nhiêu lần rồi, không được thân thân người ta như vậy!”

Lãnh Tàng Tâm chọc Bảo Bảo đủ rồi, cười nói, “Bảo Bảo, thế giới của người lớn rất phức tạp, nhất là tình cảm, con dù thông minh cũng chỉ là đứa bé, rất khó mà hiểu được.”

Bảo Bảo ảo não nói, “Hắn đã nói muốn thành thân với nương, nhưng nháy mắt liền cưới người khác, còn là hồ ly tinh giỏi giả vờ kia nữa! Không kiên trì, không nguyên tắc, con khinh thường hắn!!”

“Ha ha,” Lãnh Tàng Tâm ôm Bảo Bảo, “Không phải chủ nhân thay lòng, mà cơ bản là do nương con không thích ngài, mặc kệ chủ nhân có cố gắng bao nhiêu, trong mắt nương con cũng không có ngài.”

Bảo Bảo nhướng nhướng chân mày, không lên tiếng.

“Chủ nhân có kiêu ngạo của ngài, cho dù ngài muốn buông tay, cũng sẽ dùng phương thức của riêng mình.”

“Con biết,” Bảo Bảo đứng lên, ngước mắt, “Nhưng vẫn giận hắn!”

Lãnh Tàng Tâm thở dài, lắc đầu một cái, vỗ vỗ vai Bảo Bảo, “Được rồi, được rồi, đừng một mình ở đây hờn dỗi, ta sẽ đau lòng.”

Bảo Bảo cau chặt mày, hình như đã hạ quyết tâm, xoay người chạy vào trong.

Lãnh Tàng Tâm nghĩ nghĩ, lập tức hiểu ý nở nụ cười........

“Nương!” Bảo Bảo vào nhà, kéo tay Phong Linh đang bận rộn sắp xếp.

“Sao?”

“Nương, cho con bạc!” Bảo Bảo xòe tay ra.

Phong Linh cảnh giác nhìn Bảo Bảo, “Muốn bao nhiêu?”

Tiền là bảo bối, dù là mẹ con ruột cũng phải tính rõ ràng, đây chính là gia quy do nàng định ra!

“Thần Hoàng thúc thúc sắp thành thân rồi, con muốn mua quà tặng thúc ấy.”

Phong Linh ngẩn ra, cái cớ này quả thật hợp tình hợp lý, không, phải nói là không chê vào đâu được!

“Nương,” Bảo Bảo chăm chú nhìn Phong Linh, nói tiếp, “Thần Hoàng thúc thúc đã giúp chúng ta rất nhiều, chẳng lẽ nương không muốn nhân cơ hội này cám ơn người ta sao?”

“À......” Phong Linh từ từ gật đầu một cái, “Con nói đúng!”

“Vậy nương và con cùng nhau đi chọn quà!”

“Ai nha, không được, nhìn quà làm sao người ta biết là do chúng ta tặng, không bằng, trong hôn lễ của thúc ấy, nương hát mấy bài chúc phúc đi!!”

Chương 168: Có một nữ nhân muốn giết ta

Bảo Bảo khinh bỉ nhìn nương nó. “Nương, chỉ cần là chuyện không cần tốn tiền bạc, đầu óc của nương suy nghĩ đều nhanh hơn bất cứ ai”.

“Này, hiện tại nương của con là một ca sĩ nổi tiếng đấy, nương hát miễn phí cho hắn, hắn đi đâu kiếm được hả? Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy”. Phong Linh khoát tay, quay người muốn đi tìm Chu lão bản thương lượng một chút việc tổ chức hoạt động xem mắt quy mô lớn —— người có gan nhất định sẽ tới!

Bảo Bảo hừ một tiếng, quay đầu bước đi.

Phong Linh nhìn bóng lưng không cam lòng của con trai, nàng nhíu mày suy nghĩ.

“Tam Nương? Tam Nương?”. Chu lão bản gọi mấy tiếng Phong Linh mới lấy lại tinh thần. “A, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?”.

“A, chúng ta phải tìm mấy cặp có sức ảnh hưởng đến tham gia mới có thể hấp dẫn sự chú ý của nam nữ cả nước”.

“Đúng vậy, theo ta thấy thì…………”.

Hàm Vương phủ.

“Nói chuyện! Con nói đi”. Châu Châu giống như nổi điên, đặt Hinh Nhi trên đầu gối, đánh thật mạnh vào mông nhỏ của bé. Trên đất là ngọc bài mà nàng vừa đập bể.

Hinh Nhỉ chỉ lặng yên khóc, cái miệng nhỏ nhắn cắn môi, không dám nhúc nhích.

Phỉ Ý hiên không có người, bé không có chỗ tránh nạn, quản gia cũng không thể lấy cớ đưa bé đến chỗ của người khác, Châu Châu muốn đưa con gái về nên quản gia cũng đành phải để Châu Châu đưa Hinh Nhi trở lại.

Mấy ngày nay, tính khí Châu Châu rất lạ, chỉ cần có chút việc không theo ý nàng ta thì nàng ta sẽ lấy Hinh Nhi ra để hả giận, nàng ta sẽ đóng cửa phòng lại, ngay cả Tiểu Đào nàng ta cũng không cho vào.

Hinh Nhi chỉ yên lặng chảy nước mắt, mặc dù bé có thể nói chuyện nhưng sống chết bé cũng không chịu mở miệng nói.

“Cốc cốc”, Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập của Tiểu Đào. “Phu nhân, phu nhân! Vương gia đến!”.

Châu Châu quýnh lên, nàng ta vội vàng ôm Hinh Nhi lên, đặt khuôn mặt nhỏ nhắn của bé vào trước ngực nàng ta. Sau đó nàng ta vội vàng sửa lại tóc tai, thay bằng một khuôn mặt dịu dàng từ ái. “Hinh Nhi ngoan, đừng khóc, làm hỏng đồ của nương cũng không sao, nương cũng không trách con, ngoan, đừng khóc”.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Dạ Vô Hàm sải bước đi vào, ánh mắt nhìn qua, không nói lời nào ôm lấy Hinh Nhi. Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì khóc của bé thì sắc mặt âm trầm.

“Vương gia, Hinh Nhi…………..”.

Hắn khoát tay, chặn lại lời nói của nàng ta. “Từ giờ trở đi, Hinh Nhi sẽ ở cạnh bổn vương”.

Nói xong hắn ôm Hinh Nhi đi thẳng ra ngoài.

“Vương gia!”. Châu Châu nóng nảy đuổi theo, Hinh Nhi là chỗ dựa và lợi thế duy nhất của nàng ta, nàng ta không thể làm mất bé được!

Hinh Nhi ôm chặt cổ Dạ Vô Hàm, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ hắn. “Cha……”.

Một tiếng gọi yếu ớt này khiến toàn thân Dạ Vô Hàm chấn động, hắn dừng lại, kinh ngạc nhìn bé con trong ngực. “Hinh Nhi……….”.

“Con muốn đi tìm Bảo ca ca và Tam Nương a di……….”. Bé nhỏ giọng nói xong câu này thì im lặng không nói thêm gì nữa.

“Vương gia!”. Châu Châu đuổi theo, quỳ xuống. “Vương gia, Châu Châu biết sai rồi, Vương gia, cầu xin ngài đừng đưa Hinh Nhi đi được không?”.

Ánh mắt Dạ Vô Hàm thâm thúy, không nhìn Hinh Nhi nữa mà lạnh lùng quét qua nàng ta. Phi Ưng sau lưng lập tức đi lên lôi Châu Châu đi. Hắn không thèm nhìn nàng ta một cái, ôm Hinh Nhi rời đi.

“Hinh Nhi!”.

Lúc đi ra khỏi Lục Ý hiên thì quản gia đã đợi ở đó. “Vương gia, tất cả phu nhân đã được đưa ra khỏi phủ. Nô tài đã làm theo sự phân phó của Vương gia, đưa cho mỗi vị phu nhân một chút bạc”.

“Ừ”.

Quản gia lui ra, Phi Ưng không hiểu hỏi. “Vương gia, tại sao lại giữ lại Triệu phu nhân? Vương gia biết rõ nàng ta…….”.

Dạ Vô Hàm liếc mắt nhìn qua, Phi Ưng vội vàng im lặng.

“Hinh Nhi, cha dẫn con đi tìm Tam Nương a di nhé”.

Hinh Nhi vui vẻ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt khiến Dạ Vô Hàm rất đau lòng.

Xe ngựa đi tới khách sạn, Dạ Vô Hàm dắt bàn tay nhỏ bé của Hinh Nhi đi xuống, Hinh Nhi vui mừng chạy vào, liếc mắt thấy Phong Linh ở bên trong thì vội vàng chạy tới kéo tay áo nàng.

“Hinh Nhi?!”. Phong Linh ôm lấy bé, kinh ngạc nói. “Sao con lại đến đây?”.

Hinh Nhi chỉ về phía Dạ Vô Hàm đang ưu nhã bước vào. Hắn nhìn xung quanh một vòng, bất đắc dĩ lắc đầu, “Tam Nương, nàng có thể nói cho ta biết, nàng lại định làm gì không?”.

“Ha ha, ta đang chuẩn bị cho một ngày mai tươi đẹp”. Phong Linh ôm Hinh Nhi ngồi xuống, véo nhẹ mũi bé,. “Bé con, có phải vừa rồi con khóc hả?”.

Hinh Nhi cúi đầu, uất ức chui vào ngực nàng dụi dụi.

Phong Linh không đoán cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nàng suy nghĩ một chút, gọi Vấn Xuân tới giao Hinh Nhi cho nàng, sau đó nói. “Này, Dạ Vô Hàm, có một số việc ta muốn nói cho ngươi biết”.

Dạ Vô Hàm ngồi xuống rót cho mình ly trà, nhíu mày. “Nàng muốn nói chuyện của Châu Châu?”.

Phong Linh gật đầu, “Mặc dù sự thật hơi tàn khốc nhưng vì Hinh Nhi, ta vẫn cảm thấy nên nói cho ngươi”. Nàng hít sâu một hơi, thận trọng nói. “Thật ra……. Hinh Nhi biết nói”.

Dạ Vô Hàm cười một tiếng. “Ta biết”.

“Biết?!”. Phong Linh trợn to hai mắt. “Ngươi biết chuyện đó lúc nào? Vậy, vậy….. Hinh Nhi, có thể…. Có thể không phải là…… không phải là con gái ngươi…….”.

Dạ Vô Hàm cười một tiếng, gật đầu, “Ta cũng biết”.

Phong Linh kinh hãi. “Chuyện này ngươi cũng biết?”.

Dạ Vô Hàm đặt ly trà xuống, nhìn Hinh Nhi ở cách đó không xa đang chơi với Vấn Xuân. “Sau đêm ngoài ý muốn đêm sáu năm trước làm cho ta biết ta có thể có một đứa con thì tâm tình của ta…….. rất phức tạp. Hinh Nhi xuất hiện làm cho ta phải nhìn thẳng vào vấn đề này, cũng lần đầu tiên ta cảm nhận được cảm giác khi được làm cha”. Hắn quay đầu lại, thâm tình nhìn nàng. “Ta cũng đã từng chờ đợi, Bảo Bảo sẽ là con trai ta, là con trai ta và nàng. Nhưng mà Hinh Nhi làm ta nghĩ lại là xem kỹ lại mình. Rốt cuộc con bé là con của ai cũng không còn quan trọng, buông tha cho những thứ không đáng kiên trì kia đi, biết quý trọng hiện tại mới là việc quan trọng nhất. Về phần Châu Châu”. Đôi mắt hắn lạnh đi mấy phần, nhàn nhạt nói. “Nàng ta phạm lỗi thì nàng ta phải đền bù”.

Lời nói này rất chí tình. Lần đầu tiên Phong Linh thấy một Dạ Vô Hàm như vậy. Hắn trước mắt, chân thật hơn nhiều.

Nàng cười tươi, gật đầu một cái, “Được, Hinh Nhi là nữ nhi của ngươi! Không hề liên quan đến nương bé”.

Lúc này, đột nhiên Dạ Dập Tuyên hấp tấp chạy từ ngoài vào. “Vương huynh! Cứu mạng! Vương huynh! Huynh phải cứu đệ!”.

Hai người tò mò nhìn hắn, Dạ Dập Tuyên ngồi xuống nắm tay Dạ Vô Hàm. “Vương huynh, huynh nhất định phải cứu đệ!”.

“Sao?”. Dạ Vô Hàm chán ghét rút tay ra. “Đệ lại chọc phải họa gì rồi hả?”.

Phong Linh chen vào,. “Nói đi, ngươi lại đùa giỡn cô nương nhà nào hay là quyến rũ nữ nhân nào vượt tường hả?”.

Dạ Dập Tuyên không rảnh cãi vã với nàng, lấy tay lau mồ hôi trên trán, khổ sở nói. “có một nữ nhân muốn giết đệ”.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .